Trần Tế Xương

Giời Nực Mặc Áo Bông

Bức sốt nhưng mình vẫn áo bông,
Tưởng rằng ốm dậy, hóa ra không.
Một tuồng rách rưới, con như bố,
Ba chữ nghêu ngao, vợ chán chồng.
Đất biết bao giờ sang vận đỏ ?
Trời làm cho bỏ lúc chơi ngông.
Gần chùa, gần cảnh, ta tu quách;
Cửa Phật quanh năm vẫn áo sồng.

Được bạn: Hoa Tim đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Giời Nực Mặc Áo Bông"